Tiền Tip Và Lòng Tận Tâm
Chào mọi người!
Mình đang ngồi gõ những dòng chữ này dưới tiết trời bão bùng và đang cố gắng để hoài niệm lại những câu chuyện ấn tượng, nằm sâu trong trí nhớ mà mình đã trải qua khi làm việc ở YaMe.
Mình đã làm việc ở vị trí bán hàng của cửa hàng được gần 6 năm. Thời gian không quá dài nhưng cũng đủ để mình có thể trải qua rất nhiều câu chuyện, những khoảnh khắc mà mãi mình cũng không thể quên được trong công việc mình đang làm!
Hôm nay, mình muốn chia sẻ câu chuyện về tiền tip cách đây vài năm, khi mình mới bước chân vào YaMe. Nó đã trở thành động lực to lớn để mình tận tụy và chăm sóc khách hàng một cách tốt nhất. Mình có rất nhiều câu chuyện để kể, nhưng trùng hợp thay, hôm nay trời mưa to dai dẳng, nó cũng giống như trời mưa ngày hôm ấy!
Chiều tối hôm đó, trời mưa như trút nước, sấm chớp đùng đoàng như muốn xé toạc bầu trời. Lúc đó, mình thấy một cậu bé mặc áo mưa nilon, chạy chiếc xe đạp điện trông có vẻ hơi cũ vào cửa hàng. Sau khi đậu xe, em bỏ áo mưa ra và đi vào. Trông em gầy nhom, nhỏ con, da ngăm đen, bộ đồ em mặc trên người chỉ đủ gọi là tươm tất, sạch sẽ.
Mình đưa khăn giấy cho em và hỏi: “Em muốn tìm sản phẩm gì hả bé? Để chị chỉ chỗ cho nè!” Em trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ đến nỗi mình phải hỏi đi hỏi lại vài lần mới nghe rõ!
Em nói em muốn tìm một cái áo khoác. Mình dắt em lên lầu, chỉ cho em chỗ treo áo khoác và bắt đầu tư vấn cho em những kiểu áo khoác sale, không sale và những kiểu mới ra mắt. Nhưng kỳ lạ thay, em không trả lời, em cứ nhìn mình và nghe mình nói rồi cười, rồi mình cũng cười theo và bắt đầu hỏi thăm: "Em tên gì? Học lớp mấy rồi? Nhà ở đâu? Đi lại đây có xa không? Sao không đợi tạnh mưa rồi hãy đi? Chị thấy em đi dưới trời mưa to này, chị lo lắng quá!”. Mình muốn bé thoải mái nên mới trêu đùa một chút.
Bé hơi ngượng ngùng rồi mới đáp lại: “Em tên…” (xin lỗi mọi người vì tên em đã lâu quá nên mình không thể nhớ ra được!). Em học lớp 7. Mình ồ lên một tiếng. “Sao em 13 tuổi mà nhỏ xíu vậy, về nhà ráng ăn cơm nhiều lên nha! Đi dưới trời giông bão này nguy hiểm lắm, gió thổi bay mất bây giờ!”. Em lại cười nhẹ nhàng lắm! Rồi em nói tiếp: “Nhà em hơi xa, đi ngang qua thấy cửa hàng để áo khoác sale dán ngoài cửa nên em vào xem thử”."
Mình chỉ cho em cái áo khoác sale mà em cần tìm, mình đưa em mặc thử nhưng mà em nhỏ người quá, da lại ngăm đen, áo khoác sale toàn màu tối, nên mình mới nói luôn: “Áo này không hợp với em đâu, màu nó tối quá, em mặc trông hơi đứng tuổi”." Mình lại chỉ em mấy chỗ áo khoác không sale khác, mình đưa cho em thử nhưng em không chịu, mình bảo: “Chị chỉ đưa em thử thôi, còn mua hay không thì tùy em quyết định, không bắt em mua đâu mà lo”."
Em cũng thử vài mẫu, mình cảm thấy em ưng mẫu áo không sale hơn, vì khi khoác vào, nhìn biểu cảm của em rất thích thú, khác hẳn với khi khoác thử áo sale! Mình mới bảo: “Hay em lấy áo này đi, chị thấy em mặc đẹp nè!”
Mình thấy em lặng lẽ cởi áo ra, rồi xem giá trên áo, cảm giác nét mặt em hơi căng thẳng hơn lúc nãy, mình mới mạnh dạn hỏi: “Em cầm theo bao nhiêu tiền? Nếu không đủ, để chị giảm giá cho, làm thẻ thành viên cộng với voucher giảm giá. (Mình biết tự ý đưa voucher giảm giá cho khách là sai quy định công ty, nhưng mà nghĩ thấy trời mưa, nhìn bé cũng tội tội, chạy một quãng đường thật xa và tin tưởng ghé vào đây để mua đồ mà còn là lần đầu, nên mình đánh liều làm vậy để biết đâu được bé sẽ trở thành thành viên thân thiết của cửa hàng mình thì sao?) Chắc là cũng giảm được nhiều đấy!"
Em mới nói với mình: “Em để dành lâu lắm mới đủ mấy trăm để đi mua một cái áo khoác”." Sau khi biết được số tiền cụ thể từ em, tính toán xong xuôi, mình bảo: “Em cứ lấy cái áo không sale này đi, đủ đấy!” Trông em có vẻ rất ngạc nhiên!
Em nói: “Lần đầu tiên em đi mua đồ mà có nhân viên tư vấn nhiệt tình như vậy, mặc áo khoác cho em, không phải một chiếc mà mấy chiếc, nhưng lại không khó chịu mà còn đòi giảm giá để cho em đủ tiền mua”." Mình cười hề hề rồi bảo: “Chị không biết chỗ khác sao, nhưng chắc chắn vào YaMe mua đồ thì mọi người đều coi khách như người nhà mà đối xử thật tốt với họ!” Nên em cứ thoải mái nhé!”
Nói mãi, nói mãi mình thấy em cũng xuôi xuôi. Nhưng rồi như suy tính gì đó, em lại một mực chọn cái áo khoác sale kia, khiến mình rất ngạc nhiên, kiểu là mình chắc 100% em sẽ lấy cái không sale rồi!
Mình cầm đồ xuống quầy cho em, mà cứ nỉ non bên tai em để em thay đổi quyết định, nhưng em vẫn rất kiên định. Khi thu ngân tính tiền cho em xong, mình thấy em về và ra tiễn em, mình bye bye em, bảo em bữa nào muốn mua gì nhớ ghé cửa hàng chị trước nha! Khi nào cửa hàng chị không có mới được đi qua chỗ khác á! Em lại cười nhẹ nhàng rồi gật đầu chào mình đi về!
Một lúc sau khi em về được tầm 20 phút thì bạn thu ngân gọi mình lại nói là có người gửi tiền cho chị nè! Mình chạy ra xem thì số tiền là hơn 20k, mình hỏi là ai đưa chị vậy? Bạn thu ngân mới nói là của thằng bé ốm ốm, đen đen nãy mua áo khoác, nói là gửi cho chị, bảo là cảm ơn chị vì đã tiếp em ấy rất nhiệt tình. Bất giác mình cộng số tiền em ấy mua áo khoác với số tiền em ấy gửi cho mình thay lời cảm ơn, nó vừa khớp với số tiền em có. Tự nhiên, cổ họng mình nghẹn đắng lại, đầu mũi bắt đầu cay cay, nước mắt chực trào ra.
Lúc đó, mình mới biết được nguyên nhân tại sao mà em lại chọn cái rẻ hơn là vì em muốn chừa lại một phần tiền của em để gửi cho mình coi như là một lời cảm ơn, một sự công nhận và đánh giá tốt về việc em đã được trải nghiệm một dịch vụ mà em hài lòng.
Thật ra tiền tip là một vấn đề khá nhạy cảm trong dịch vụ, nhất là về những ngành mua bán, vì công ty có lẽ sợ những nhân viên vì tiền tip mà sẽ chăm sóc cho khách theo số tiền mà mình nhận được, còn không có sẽ phục vụ không tốt hoặc thái độ với khách. Nên mình kể ra nó cũng hơi nhạy cảm. Nhưng vì câu chuyện nó là động lực để mình càng có quyết tâm trong việc phục vụ khách hàng chu đáo hơn và tận tâm hơn, cho dù việc được nhận tiền tip là ngoài mong đợi và nếu như em ấy đưa cho mình thì mình cũng trực tiếp trả lại và nói chỉ cần mỗi lần em quay lại đây mua đồ thì đó đã là lời cảm ơn và sự công nhận tốt nhất mà em dành cho chị rồi. Đây cũng là câu nói mà mình nói với rất nhiều khách hàng khi họ muốn tip cho mình. Dù có hay không thì sự nhiệt tình và chu đáo mình dành cho khách hàng vẫn chưa bao giờ thay đổi cả!
Cảm ơn anh chị đã đến với YaMe và hẹn gặp lại một ngày gần nhất!
Mình là một người dài dòng nên văn vẻ của mình nó cũng hơi dài dòng! Cảm ơn mọi người đã chịu khó đọc đến tận đây ạ!
Nguyễn Thảo Vi Y19 YaMe Biên Hòa: 30, Dương Tử Giang