Cậu Bé Đáng Thương

##long-tot  

Cậu Bé Đáng Thương

Đường phố Sài Gòn tắc nghẽn vào lúc 3 giờ chiều. Mưa như trút nước, từng hạt nặng trĩu rơi xuống mặt đường trơn bóng. Trong khung cảnh hỗn loạn ấy, tôi không ngờ rằng sẽ có một vị khách đặc biệt bước vào cửa hàng. Cậu bé ấy không mặc áo mưa, người ướt sũng, mở cửa và bước vào.

"Anh ơi, cho em trú mưa một chút được không ạ?" Cậu bé lễ phép xin phép, đôi mắt to tròn nhìn tôi đầy hy vọng. "Em thấy hình One Piece dán trước cửa hàng, em muốn xem thử mẫu. Khi nào mưa tạnh em sẽ đi ngay."

Khác với vẻ ngoài có phần bẽn lẽn, cách nói chuyện của cậu bé lại vô cùng dễ thương và lễ phép. Tôi bắt chuyện: "Hôm nay em không đi học hả? Người thân của em đâu, sao không đón em mà để em đi bộ dưới mưa thế này?"

Khuôn mặt cậu bé chợt thoáng nét u buồn. Cậu ngập ngừng đáp: "Dạ anh, em không có đi học. Em đi bán vé số, trời mưa sợ ướt vé số nên mới xin anh vào trú mưa ạ."

Trái tim tôi thắt lại. Tôi cảm thấy mình thật vô tâm khi hỏi cậu bé như vậy. Tôi vội vàng xin lỗi, nhưng cậu bé chỉ lắc đầu: "Anh đừng xin lỗi em. Em thấy bình thường mà, em không buồn đâu, em quen rồi. Em sống với bà nội. Ba mẹ em ly dị và có gia đình khác, bỏ em đi hết rồi. Nội em già rồi nên không thể đi làm, vì thế em phải bán vé số để nuôi nội."

Câu chuyện của cậu bé khiến tôi rưng rưng nước mắt. Tôi hỏi về ước mơ của em, về tương lai em hình dung. Cậu bé đáp lại nhanh nhẹn, không cần suy nghĩ: "Em chỉ cần nội em sống với em mãi mãi thôi, em không nghĩ đến tương lai sau này. Miễn mỗi ngày hai bà cháu được ăn no là được ạ."

Câu trả lời ấy khiến tôi cảm thấy mình thật nhỏ bé. Nhỏ bé vì sống trong đủ đầy đã quen, mà quên đi những mảnh đời cơ cực ngoài kia. Nhỏ bé vì bản thân chưa đủ khả năng để san sẻ với những hoàn cảnh khó khăn hơn mình.

Trời tạnh mưa, cậu bé cũng đến lúc phải tiếp tục cuộc hành trình mưu sinh của mình. Mọi người trong cửa hàng đều ủng hộ, mua vé số của em. Tôi ngỏ ý tặng em một chiếc áo thun One Piece vì thấy em rất thích và cứ nhìn mãi. Nhưng cậu bé từ chối, nói rằng muốn tự dùng tiền mình kiếm ra để mua. Tôi bảo với em rằng khi nào em muốn mua thì cứ đến đây, tôi sẽ tặng em thêm một chiếc áo nữa nếu em tự thưởng cho mình một chiếc áo em thích.

Câu chuyện của cậu bé khiến tôi nhận ra rằng mình phải biết hài lòng và biết ơn cuộc sống đã cho tôi sức khỏe, gia đình và một cuộc sống ấm no, được đến trường. Và hơn hết, tôi học được cách trân trọng những gì mình đang có.

Tác giả: Nguyễn Thế Quý
Tại cửa hàng: YaMe Vĩnh Cửu, Biên Hòa